Chủ Nhật, 18 tháng 1, 2015

THƠ TÌNH LƯƠNG TOÁN

THƠ VUI
NHỜ AI VÁ HỘ TIM TÔI
Vá quần, vá áo bằng kim
Hỏi tim người rách, thì tìm gì khâu...?
Tim anh sứt chỉ đã lâu
Ai người vá khéo ở đâu...vá dùm.
Chỉ thì bợt, vải thì sờn
Vá không khéo, sẽ chẳng còn vẹn nguyên
Người khâu phải còn nợ duyên
Với người tim rách, mới bền đường khâu
Tiền công trả bằng trầu cau
Trả thêm bằng cả nặng sâu ân tình...
Vá tim ta, vá tim mình
Mong cho tim rách mau lành...tim ơi...!




THƠ GIAO LƯU

THƠ VUI
NHÀ THƠ KHUYÊN CON GÁI
Thơ tình ai viết thì nghe
Làm thân con gái chớ mê thơ tình
Qua bao con chữ lung linh
Mà mê hoặc, mà ru mình đó con...!
Nỉ non tiếng suối trên non
Du dương tiếng sáo véo von giữa trời...
Nhà thơ là kẻ ngồi rồi
Không làm mà chỉ cợt cười gió trăng...
Mê thơ lấy gì mà ăn
Lấy chồng như nó...nuôi con bằng gì?
Một đời nó dắt con đi
Mài nghiên, rửa bút...chỉ vì con mơ
Bùa mê, thuốc lú trong thơ
Vô tình con đã ngẩn ngơ nó hoài...
Yêu thơ nghèo khó cả đời
Con ơi tỉnh lại...kẻo rồi như ba
Gặp thơ con hãy tránh xa
Thơ như bóng quỷ, hồn ma...khó lường
Trăm ngàn sợi nhớ, sợi thương
Nó vương vấn, nó vấn vương...buộc mình...
Thơ như một chiếc thuyền tình
Nó mong manh, nó chông chênh...giữa dòng...