Thứ Bảy, 11 tháng 10, 2014

THƠ TÌNH LƯƠNG TOÁN

BẾN DUYÊN

Đò tình vừa ghé bến duyên
Mà em đã chất đầy thuyền trăng thơ
Nào vần nhớ, nào vần chờ
Vần nào cũng thấy ngẩn ngơ nỗi đời
Nụ cười, nước mắt cõi người
Hình như đều quyện vào lời thơ yêu
Tình yêu như những cánh diều
Diều lên nhờ gió, lộn lèo thuyền rơi...
Thương nhau chung ý, chung lời
Gần nhau qua những nụ cười hiểu nhau
Mặc biển cả, mặc sông sâu
Mặc trời Nam Bác hai đầu cách ngăn
Chữ tình lồng giữa chữ tâm
Hồng nhan tri kỷ, tri âm...đã cùng.
Thuyền còn qua những bão giông
Và còn khúc khuỷu, bềnh bồng sóng chao
Bến còn đợi, thuyền còn vào
Bởi thuyền còn mãi xốn xao bến chiều..

Thứ Tư, 1 tháng 10, 2014

NỖI LÒNG NGƯỜI MẸ
Tản văn
Các cụ ngày xưa thường ví: Lon ton con mẹ, lẹ xẹ mẹ con, để nói về mối quan hệ gần gũi, gắn bó mật thiết giữa mẹ và những đứa con, nhất là giữa mẹ và con gái. Mẹ con Đào cũng vậy, từ ngày chia tay chồng, ba mẹ con quấn quít, như không bao giờ rời nhau. Đào ngồi đâu, hai cô con gái, đều bên cạnh, đứa ôm eo, đứa bá vai, bá cổ. Đêm đêm ngủ, mối đứa rúc vào bên nách mẹ ngủ. Lớn lên, lúc là sinh viên đại học rồi, mấy đứa con vẫn thích ấp vào ti mẹ mà thơm, mà hít.
Ngày bé, con gái Đào cứ khăng khăng nói với mẹ: Mẹ ơi, sau lớn lên con không lấy ai, con chỉ lấy mẹ. Con ở với mẹ và nuôi mẹ cả đời...Những ngày vất vả, tần tảo đã qua. Hai con gái của Đào đã tốt nhiệp đại học, có nơi làm việc ổn định, thu nhập khá. Con gái lớn sắp dược làm mẹ. Con gái nhỏ đã có người yêu...Vì thương con, từ lâu Đào đành lòng ở vậy. Đào không muốn có sự xáo trộn trong gia đình, ảnh hưởng đến việc học hành, phấn đấu của con. Nay con đến độ trưởng thành, Đào mới mơ hồ cảm thấy sự cô đơn, mỗi ngày như rõ hơn xâm chiếm tâm trạng Đào. Nhất là từ ngày con gái lớn của Đào lấy chồng, tâm tính của nó như đã đổi khác. Nó hay xét nét về các mối quan hệ của mẹ, nhất là những lúc Đào đi ca hát, chụp ảnh với bạn bè. Uyên , con gái lớn của Đào, thường bắt mẹ gỡ những tấm ảnh chụp chung với những người đàn ông lạ ra khỏi máy ảnh...sợ gia đình nhà chồng Uyên biết, mẹ thế này, thế kia. Hình như nó đã bị ảnh hưởng nếp sống bên gia đình chồng nó. Nó không hiểu hết lòng mẹ , bao năm vì con ru rú ở nhà, nay con lớn, nỗi cô đơn, trống trải mỗi ngày như rộng thêm ra. Cũng nhiều người muốn đến với Đào. Bố các con, chồng cũ của Đào, muốn quay lại, nhiều lần gạ gẫm, đe dọa, nhưng Đào nhất quyết từ chối. Các con của Đào cũng không muốn Đào quay lại với ông ta, vì những ngày ấu thơ, chúng đã chứng kiến bố của chúng bạo hành với mẹ nó như thế nào...Đến với những người trẻ hơn, Đào sợ lại con nọ, con kia, bởi Đào còn tuổi sinh nở. các con của Đào đều muốn Đào đến với người nào đứng đắn, tử tế, chỉ làm bạn với nhau thôi, không ràng buộc gì với gia đình của cả hai người...Ngày con gái thứ hai đi lấy chồng sắp đến...Đào sẽ phải ở một mình...
Trong một lần trò chuyện, Uyên con gái lớn, nói thẳng với Đào: Con là mệnh hỏa, mà mẹ mệnh thủy, con không thể ở cùng nhà với mẹ được, ở với mẹ con khó làm ăn , vì mẹ là thủy khắc cái hỏa, là ngọn lửa của con...Liễu con gái thứ hai cũng nói ý của người yêu là sẽ mua nhà để mẹ ở gần, ngại không muốn ở cùng nhà với mẹ vợ. Đào nghe con gái nói, mà như có muối xát vào lòng, đau nhói đến buồng tim. Tuy vậy, khi ấy Đào vẫn cười nói : Các con không phải lo gì cho mẹ, mẹ vẫn khỏe và tự lo được. Nhưng từ trong sâu thẳm cõi lòng, Đào thất vọng về những suy tính tuy là thực tế, nhưng nông cạn, có điều gì đó phũ phàng với Đào, người đã hết lòng lo lắng thương yêu, đùm bọc, che chở cho các con...nay chúng chưa rời khỏi vòng tay Đào, chúng đã tính toán, cặn kẽ, chi ly đâu ra đấy cho hạnh phúc riêng của chúng.
Những tâm sự riêng này, Đào âm thầm chịu đựng, rồi đêm đêm lệ trào trên gối. Cũng may mà Đào vẫn có người đàn ông của riêng mình để tâm sự chia sẻ, rồi tựa vào anh mà khóc cho nỗi lòng vợi đi..