Thứ Năm, 9 tháng 8, 2018

SAO GIỜ CON MỚI HIỂU? TỰ TRÁCH MÌNH Cả một đời con đánh giặc, xa quê Mỗi lần về phép đều mua quà biếu mẹ Nào áo ấm, bánh ngon và thuốc bổ Mẹ đều cười : Mẹ chí muốn có con... Lúc lớn lên nhìn các cháu, các con Xúng xính bên các bộ quần áo đẹp Chúng ngắm nghía những đôi giầy, đôi dép Con xực nhớ ra...mẹ để chân trần ?! Con tự trách mình là một thằng đần Cả một đời đã để mẹ chân trần Chẳng bao giờ hỏi mẹ đã đi gì Con là đứa con vô tình, bất hiếu ! ? Đã từ rất lâu rồi con vẫn hiểu Chân mẹ lội bùn lạnh thấu đồng chiêm Chân mẹ nứt toạc ra bởi gốc rạ vụ mùa Vẫn đều đặn phiên chợ sớm, chợ trưa... Lúc mẹ về con hớn hở nhận quà Con nào biết đâu chân mẹ rỉ máu Mẹ vẫn cười phát quà cho con cháu Trọn cuộc đời cho đến lúc mẹ đi.... Đôi chân mẹ đã chẳng mang gì Điều đơn giản, con hiểu ra quá muộn Nỗi buồn trong lòng con cuồn cuộn Chắp tay nguyện cầu xin mẹ thứ tha !