Có bao nỗi oan trên đời
Oan nào bằng người yêu người, mà oan
Thị Mầu yêu Tiểu Kính Tâm
Quá yêu, yêu vụng nhớ thầm nhà sư
Ngày ngày cũng niệm Nam mô
Niệm phật thì ít, liếc sư thì nhiều
Người đâu yêu đến là yêu
Bỏ kinh, bỏ mõ em chiều, em thương
Lòng em những vấn cùng vương
Nhụy hồng còn để ngậm sương...đợi người
Xin đừng để phí của trời
Với kinh, với mõ, với đời Nam mô...
Ngờ đâu sư là tiểu thư
Bởi oan tình phải trốn ra ở chùa.
Trốn đời, đời có buông tha
Hết oan tình, đời lại sa bẫy tình...
Thương cô Mầu, lại thương mình
Vì yêu mà lại vô tình hại nhau.
Sợi râu chàng làm em đau
Nỗi oan tình, ngàn đời sau lệ trào...