ĐÔI ĐIỀU CẢM NHẬN VỀ BÀI THƠ :
NẾU MỘT NGÀY...
Nếu một ngày mai anh dừng bước phiêu lưu
Vẫn còn em nơi đây chờ anh đó
Nếu có một ngày sương tan, trời lặng gió
Vần thơ nào chênh nỗi buồn vương…?
Vẫn còn em đang đứng cuối con đường
Góc phố thân quen ngày xưa mình chung bước
Ta nắm tay nhau nhìn về phía trước
Bỏ lại sau lưng dĩ vãng… ngậm ngùi
Nếu một ngày anh không thấy niềm vui
Vẫn còn em, cô bé dại khờ năm cũ
Dòng thời gian, phiêu bồng bụi phủ
Vẫn lặng thầm lùi vào góc vắng đón anh
Nếu một ngày cuộc sống mong manh
Trong trái tim không còn điều chọn lựa
Hãy nhớ quay lại tìm em như đã hứa
Em sẽ trả cho anh những mảnh ghép cuộc đời
Nếu một ngày
Nếu một ngày... hãy nhớ nhé... anh ơi...!
Vẫn còn em nơi đây chờ anh đó
Nếu có một ngày sương tan, trời lặng gió
Vần thơ nào chênh nỗi buồn vương…?
Vẫn còn em đang đứng cuối con đường
Góc phố thân quen ngày xưa mình chung bước
Ta nắm tay nhau nhìn về phía trước
Bỏ lại sau lưng dĩ vãng… ngậm ngùi
Nếu một ngày anh không thấy niềm vui
Vẫn còn em, cô bé dại khờ năm cũ
Dòng thời gian, phiêu bồng bụi phủ
Vẫn lặng thầm lùi vào góc vắng đón anh
Nếu một ngày cuộc sống mong manh
Trong trái tim không còn điều chọn lựa
Hãy nhớ quay lại tìm em như đã hứa
Em sẽ trả cho anh những mảnh ghép cuộc đời
Nếu một ngày
Nếu một ngày... hãy nhớ nhé... anh ơi...!
Lời bình của Lương Toán-Blog Trai Hà Nội
Nếu một ngày mai anh dừng bước phiêu lưu
Vẫn còn em nơi đây chờ anh đó
Nếu có một ngày sương tan, trời lặng gió
Vần thơ nào chênh nỗi buồn vương…?
Qua câu đầu của bài thơ ta thấy người con trai và người con gái họ đã xa nhau, có thể đã nói lời chia tay.Người con trai đang mải theo một bóng hồng trong cuộc phiêu lưu tình ái, không hẹn ngày về; Còn người con gái tuy vẫn chông chênh nỗi buồn thương nhưng vẫn dõi theo từng bước gót chân Asin của chàng và "Vẫn còn em nơi đây chờ anh đó".Người con gái vẫn hy vọng, một ngày nào đó chàng sẽ trở về.
Người con gái vẫn trong tâm trạng ngỡ ngàng, chênh chao...Bao kỷ niệm còn đây.Góc phố thân quen ngày xưa mình chung bước...còn đây...hình như người con gái chưa hiểu tại sao người con trai bỏ mình ra đi....Sự xa cách vẫn còn trong tầm của nhớ thương, chưa trở thành ghen tuông, thù hận.Nên nàng vẫn hy vọng chàng trở về...
Vẫn còn em đang đứng cuối con đường
Góc phố thân quen ngày xưa mình chung bước
Ta nắm tay nhau nhìn về phía trước
Bỏ lại sau lưng dĩ vãng… ngậm ngùi
Ngày chàng trở về, nàng vẫn dành cho chàng vòng tay ấm nồng, nàng sẽ bỏ lại sau lưng dĩ vãng...ngậm ngùi, nàng vẫn đứng cuối con đường ,góc phố thân quen,nơi ngày xưa chàng và nàng cùng dạo bước.Đến khổ thơ thứ hai, người đọc vẫn ngỡ ngàng về sự bình thản, vị tha của người con gái trước việc người yêu, người tình của nàng bỏ nàng bước vào cuộc phiêu lưu tình ái.Phải có một tình yêu lớn lắm, sâu đậm lắm và phải có một bản lĩnh, một trí tuệ tự tin mãnh liệt ,thì người con gái mới có lòng vị tha đến như vậy.Sự bình thản của nàng còn ở khía cạnh...hình như nàng mong cho người yêu của mình có niềm vui trong bước phiêu lưu của mình.Dẫn ý này ra thật như là một nghịch lý...Nhưng trong tình yêu chân chính, không vụ lợi, không chiếm đoạt, thì luôn mong cho người mình yêu được hạnh phúc, được vui vẻ...kể cả mình bị thiệt thòi...
Sang khổ thơ thứ ba thì cái ý đã dẫn ở trên hình như mới hé lộ, ở ngay câu đầu của khổ thơ:
Nếu một ngày anh không thấy niềm vui
Vẫn còn em, cô bé dại khờ năm cũ
Dòng thời gian, phiêu bồng bụi phủ
Vẫn lặng thầm lùi vào góc vắng đón anh
Anh cứ đi đi, khi nào không thấy niềm vui ở nơi nào đó: Vẫn còn em, cô bé dại khờ năm cũ,vẫn lặng thầm lùi vào góc vắng đón anh...Nếu người con trai ra đi, đọc được dòng tâm sự này của cô gái, chắc chàng phải tự trách mình...và hối hận lắm...đã đánh rơi một báu vật quí giá nhất mà duyên trời đã đem đến cho anh, mà anh không biết nâng niu, gìn giữ...Đọc đến đây, người đọc càng thêm quí, thêm yêu phẩm chất cao quí và tấm lòng vị tha của người con gái đức hạnh, nết na.Không một biểu hiện giận giỗi, không một lời trách cứ...Câu thơ Vẫn còn em cô bé dại khờ năm cũ...Vẫn lặng thầm lùi vào góc phố đón anh...thật sự như một dòng thơ vàng , làm ánh lên phẩm chất của người con gái.
Phẩm chất nhân hậu, vị tha của người con gái được tác giả đẩy lên một cung bậc mới, với những trạng huống giả định mới.Nếu khi người con trai cùng đường dừng bước phiêu lưu,không còn tìm thấy niềm vui,hạnh phúc,không còn sự chọn lựa nào, khi cuộc sống mong manh, hãy nhớ quay lại tìm em như đã hứa, em mãi là bến bờ bình yên cho thuyền anh neo đậu:
Nếu một ngày cuộc sống mong manh
Trong trái tim không còn điều chọn lựa
Hãy nhớ quay lại tìm em như đã hứa
Em sẽ trả cho anh những mảnh ghép cuộc đời...
Và ... những mảnh ghép cuộc đời , anh chỉ có thể tìm thấy ở em, nơi em, trong vòng tay em.Đến khổ thơ thứ tư, hình ảnh người con gái như một viên ngọc, viên kim cương tỏa sáng.Đến đoạn này bất giác tôi nhớ đến một bài hát của ai đó có câu: Khi nào anh đau khổ...hãy tìm về với em...
Và bài thơ kết thúc gọn ở hai câu cuối rất ngắn như một lời nhắn gửi, như một định ước...báo trước, ngày ấy nhất định sẽ đến...anh nhớ nhé...em vẫn chờ:
Nếu một ngày
Nếu một ngày...hãy nhớ nhé...Anh ơi...!
Đọc xong bài thơ, người đọc thấy quý trọng,cảm mến và phần nào cũng thương tiếc cho cô gái...Con người nết na,phẩm hạnh như thế...Người ấy tìm đâu không được một người yêu xứng đáng...Nhưng đấy mới là cảm giác mơ hồ như thế thôi...Tình yêu đích thực chỉ có một, mà tình yêu ấy cô gái đã trao trọn vẹn cho chàng trai rồi...Chàng trai thật là may mắn,thật là hạnh phúc...chắc rồi chàng ta sẽ nhận ra...Trong tình yêu không bao giờ có chữ nếu.Bởi nó là duyên số, định mệnh.Người đọc chắc giận và cũng tiếc cho chàng trai cầm báu vật trong tay mà không biết...cứ đi tìm cái huyễn hoặc ở mãi đâu đâu.
Bài thơ Nếu một ngày, tác giả Vi Hoa Phương không muốn đánh đố người đọc bởi những tình tiết ly kỳ hấp dẫn, những câu chữ mới lạ, mà tác giả chỉ đơn giản, chân thật kể cho ta nghe một câu chuyện tình: Có một chàng trai, một cô gái đã yêu nhau lắm, rồi người con trai mải phiêu lưu vào những cuộc tình mới...Nhưng người con gái vẫn tha thiết đợi chờ...Tác giả không nói kết cục của câu chuyện là người con trai có về hay không về...Nhưng người đọc đều tin rằng nhất định người con trai sẽ trở về...Bởi còn một bến bờ bình yên, một trái tim nhân hậu vị tha đang chờ chàng...Phía bên kia biển sẽ là bờ mà...!Qua bài thơ này cả các bạn nam và các bạn nữ đều rút cho mình những bài học, kể cả người đang yêu,đã yêu và chưa yêu; Hãy luôn tin tưởng ở tình yêu chân chính, đừng bao giờ "tham đó bỏ đăng", đứng núi này trông núi nọ.Đừng quá ghen để đẩy người mình yêu ngã hẳn vào vòng tay của kẻ khác...Nhất là những kẻ luôn chờ đợi cơ hội để cướp người yêu của mình...
Về ngôn ngữ và cách tu từ, tác giả Vi Hoa Phương không cầu kỳ, hoặc dùng những lời lẽ bóng bảy mà dùng những từ rất gần với đời thường, dễ hiểu, dễ nhớ.Rõ dàng đây là một dụng ý chứ tác giả đâu dễ dãi hoặc hạ thấp.Những từ phổ thông,dân giã nhưng phục vụ đắc lực cho những điều tác giả muốn diễn đạt.Có những mênh đề ngắn đối nhau:Anh dừng bước phiêu lưu-Em nơi đây chờ đó.Hoặc: Còn điều chọn lựa-Như em đã hứa...v..v.Còn nhiều những cụm từ tác giả dùng rất hiệu quả và đắt như:mong manh,.mảnh ghép,chọn lựa,dại khờ...
Xin cảm ơn tác giả Vi Hoa Phượng đã cho người đọc cảm nhận thêm về một phẩm chất cao quý trong tình yêu: Tình yêu đích thực sẽ cao hơn sự thù hận, đố kỵ ích kỷ.Chính phẩm chất đó sẽ nuôi dưỡng một tình yêu vĩnh cửu.Trong tình yêu nên cho nhiều hơn nhận, vì khi ta cho cũng chính là ta đang nhận.Nhân đọc bài thơ này, người bình xin tặng các bạn 4 câu thơ:
Trong đời là những nhận và cho
Khi ta cho,là ta đang nhận
Xin bạn đừng một lần vướng bận
Trong đời về những nhận và cho...
Lương Toán
Nếu một ngày mai anh dừng bước phiêu lưu
Vẫn còn em nơi đây chờ anh đó
Nếu có một ngày sương tan, trời lặng gió
Vần thơ nào chênh nỗi buồn vương…?
Qua câu đầu của bài thơ ta thấy người con trai và người con gái họ đã xa nhau, có thể đã nói lời chia tay.Người con trai đang mải theo một bóng hồng trong cuộc phiêu lưu tình ái, không hẹn ngày về; Còn người con gái tuy vẫn chông chênh nỗi buồn thương nhưng vẫn dõi theo từng bước gót chân Asin của chàng và "Vẫn còn em nơi đây chờ anh đó".Người con gái vẫn hy vọng, một ngày nào đó chàng sẽ trở về.
Người con gái vẫn trong tâm trạng ngỡ ngàng, chênh chao...Bao kỷ niệm còn đây.Góc phố thân quen ngày xưa mình chung bước...còn đây...hình như người con gái chưa hiểu tại sao người con trai bỏ mình ra đi....Sự xa cách vẫn còn trong tầm của nhớ thương, chưa trở thành ghen tuông, thù hận.Nên nàng vẫn hy vọng chàng trở về...
Vẫn còn em đang đứng cuối con đường
Góc phố thân quen ngày xưa mình chung bước
Ta nắm tay nhau nhìn về phía trước
Bỏ lại sau lưng dĩ vãng… ngậm ngùi
Ngày chàng trở về, nàng vẫn dành cho chàng vòng tay ấm nồng, nàng sẽ bỏ lại sau lưng dĩ vãng...ngậm ngùi, nàng vẫn đứng cuối con đường ,góc phố thân quen,nơi ngày xưa chàng và nàng cùng dạo bước.Đến khổ thơ thứ hai, người đọc vẫn ngỡ ngàng về sự bình thản, vị tha của người con gái trước việc người yêu, người tình của nàng bỏ nàng bước vào cuộc phiêu lưu tình ái.Phải có một tình yêu lớn lắm, sâu đậm lắm và phải có một bản lĩnh, một trí tuệ tự tin mãnh liệt ,thì người con gái mới có lòng vị tha đến như vậy.Sự bình thản của nàng còn ở khía cạnh...hình như nàng mong cho người yêu của mình có niềm vui trong bước phiêu lưu của mình.Dẫn ý này ra thật như là một nghịch lý...Nhưng trong tình yêu chân chính, không vụ lợi, không chiếm đoạt, thì luôn mong cho người mình yêu được hạnh phúc, được vui vẻ...kể cả mình bị thiệt thòi...
Sang khổ thơ thứ ba thì cái ý đã dẫn ở trên hình như mới hé lộ, ở ngay câu đầu của khổ thơ:
Nếu một ngày anh không thấy niềm vui
Vẫn còn em, cô bé dại khờ năm cũ
Dòng thời gian, phiêu bồng bụi phủ
Vẫn lặng thầm lùi vào góc vắng đón anh
Anh cứ đi đi, khi nào không thấy niềm vui ở nơi nào đó: Vẫn còn em, cô bé dại khờ năm cũ,vẫn lặng thầm lùi vào góc vắng đón anh...Nếu người con trai ra đi, đọc được dòng tâm sự này của cô gái, chắc chàng phải tự trách mình...và hối hận lắm...đã đánh rơi một báu vật quí giá nhất mà duyên trời đã đem đến cho anh, mà anh không biết nâng niu, gìn giữ...Đọc đến đây, người đọc càng thêm quí, thêm yêu phẩm chất cao quí và tấm lòng vị tha của người con gái đức hạnh, nết na.Không một biểu hiện giận giỗi, không một lời trách cứ...Câu thơ Vẫn còn em cô bé dại khờ năm cũ...Vẫn lặng thầm lùi vào góc phố đón anh...thật sự như một dòng thơ vàng , làm ánh lên phẩm chất của người con gái.
Phẩm chất nhân hậu, vị tha của người con gái được tác giả đẩy lên một cung bậc mới, với những trạng huống giả định mới.Nếu khi người con trai cùng đường dừng bước phiêu lưu,không còn tìm thấy niềm vui,hạnh phúc,không còn sự chọn lựa nào, khi cuộc sống mong manh, hãy nhớ quay lại tìm em như đã hứa, em mãi là bến bờ bình yên cho thuyền anh neo đậu:
Nếu một ngày cuộc sống mong manh
Trong trái tim không còn điều chọn lựa
Hãy nhớ quay lại tìm em như đã hứa
Em sẽ trả cho anh những mảnh ghép cuộc đời...
Và ... những mảnh ghép cuộc đời , anh chỉ có thể tìm thấy ở em, nơi em, trong vòng tay em.Đến khổ thơ thứ tư, hình ảnh người con gái như một viên ngọc, viên kim cương tỏa sáng.Đến đoạn này bất giác tôi nhớ đến một bài hát của ai đó có câu: Khi nào anh đau khổ...hãy tìm về với em...
Và bài thơ kết thúc gọn ở hai câu cuối rất ngắn như một lời nhắn gửi, như một định ước...báo trước, ngày ấy nhất định sẽ đến...anh nhớ nhé...em vẫn chờ:
Nếu một ngày
Nếu một ngày...hãy nhớ nhé...Anh ơi...!
Đọc xong bài thơ, người đọc thấy quý trọng,cảm mến và phần nào cũng thương tiếc cho cô gái...Con người nết na,phẩm hạnh như thế...Người ấy tìm đâu không được một người yêu xứng đáng...Nhưng đấy mới là cảm giác mơ hồ như thế thôi...Tình yêu đích thực chỉ có một, mà tình yêu ấy cô gái đã trao trọn vẹn cho chàng trai rồi...Chàng trai thật là may mắn,thật là hạnh phúc...chắc rồi chàng ta sẽ nhận ra...Trong tình yêu không bao giờ có chữ nếu.Bởi nó là duyên số, định mệnh.Người đọc chắc giận và cũng tiếc cho chàng trai cầm báu vật trong tay mà không biết...cứ đi tìm cái huyễn hoặc ở mãi đâu đâu.
Bài thơ Nếu một ngày, tác giả Vi Hoa Phương không muốn đánh đố người đọc bởi những tình tiết ly kỳ hấp dẫn, những câu chữ mới lạ, mà tác giả chỉ đơn giản, chân thật kể cho ta nghe một câu chuyện tình: Có một chàng trai, một cô gái đã yêu nhau lắm, rồi người con trai mải phiêu lưu vào những cuộc tình mới...Nhưng người con gái vẫn tha thiết đợi chờ...Tác giả không nói kết cục của câu chuyện là người con trai có về hay không về...Nhưng người đọc đều tin rằng nhất định người con trai sẽ trở về...Bởi còn một bến bờ bình yên, một trái tim nhân hậu vị tha đang chờ chàng...Phía bên kia biển sẽ là bờ mà...!Qua bài thơ này cả các bạn nam và các bạn nữ đều rút cho mình những bài học, kể cả người đang yêu,đã yêu và chưa yêu; Hãy luôn tin tưởng ở tình yêu chân chính, đừng bao giờ "tham đó bỏ đăng", đứng núi này trông núi nọ.Đừng quá ghen để đẩy người mình yêu ngã hẳn vào vòng tay của kẻ khác...Nhất là những kẻ luôn chờ đợi cơ hội để cướp người yêu của mình...
Về ngôn ngữ và cách tu từ, tác giả Vi Hoa Phương không cầu kỳ, hoặc dùng những lời lẽ bóng bảy mà dùng những từ rất gần với đời thường, dễ hiểu, dễ nhớ.Rõ dàng đây là một dụng ý chứ tác giả đâu dễ dãi hoặc hạ thấp.Những từ phổ thông,dân giã nhưng phục vụ đắc lực cho những điều tác giả muốn diễn đạt.Có những mênh đề ngắn đối nhau:Anh dừng bước phiêu lưu-Em nơi đây chờ đó.Hoặc: Còn điều chọn lựa-Như em đã hứa...v..v.Còn nhiều những cụm từ tác giả dùng rất hiệu quả và đắt như:mong manh,.mảnh ghép,chọn lựa,dại khờ...
Xin cảm ơn tác giả Vi Hoa Phượng đã cho người đọc cảm nhận thêm về một phẩm chất cao quý trong tình yêu: Tình yêu đích thực sẽ cao hơn sự thù hận, đố kỵ ích kỷ.Chính phẩm chất đó sẽ nuôi dưỡng một tình yêu vĩnh cửu.Trong tình yêu nên cho nhiều hơn nhận, vì khi ta cho cũng chính là ta đang nhận.Nhân đọc bài thơ này, người bình xin tặng các bạn 4 câu thơ:
Trong đời là những nhận và cho
Khi ta cho,là ta đang nhận
Xin bạn đừng một lần vướng bận
Trong đời về những nhận và cho...
Lương Toán
TEM...TEM...TEM VÀNG RỒI ..
Trả lờiXóaEM CHỢT ĐẾN
Em chợt đến nhẹ nhàng như cánh lá
Như bình minh làm ấm mảnh vai gầy
Mắt em nhìn thăm thẳm trời thơ mộng
Để cho ta muốn làm một áng mây
Em chợt đến hồn nhiên như cánh én
Nhả mùa xuân xuống vầng trán tóc mây
Ta quên mất mùa vui đang tràn đến
Cứ cầm hoài ảo vọng mãi trên tay
Em chợt đến diụ dàng như nắng sớm
Cho vườn hoang cây nẩy lá đâm chồi
Ta mê mải hóa thành con bướm lượn
Cứ chập chờn đôi cánh giữa chiều rơi
Em chợt đến phù du như bóng xế
Ta bàng hoàng như thức giữa cơn mơ
Em có để chút hương gì không thế
Mà thoảng thơm lan tỏa khắp bốn mùa
Em chợt đi vô tình như gió mỏng
Trái hồng nhan lại chín rụng đầu vườn
Ta vẫn mãi giữ mảnh vườn mơ mộng
Nhặt suốt đời vẫn chẳng hết mùi hương