NGHIỆP VÀ CĂN
Văn chương cái nghiệp đa tình
Tỉnh say, say tỉnh, mình mình ta ta
Cõi tình như chốn phù hoa
Thương thương, nhớ nhớ, xa xa gần gần.
Đời người trong cõi phù vân
Trả vay, vay trả, nợ nần đa mang
Ngày vui ngắn chẳng tày gang
Nỗi buồn và những trái ngang theo hoài.
Nghiệp căn theo cả một đời
Lúc như buộc chặt, lại rồi cởi cho
Ngõ này chẳng có lối ra
Ngõ kia lại mở cho ta một đường.
Những hờn giận, những yêu thương
Người giúp sức, kẻ cản đường bên ta
Trong đời đâu dễ nhận ra
Khi ta tha thiết, diết da với người
Mở lòng ra đón cuộc đời
Chắc đời sẽ có nụ cười tặng ta.
Ấy là nhân quả thôi mà
Thành tâm niệm Nam mô a di đà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét