Thứ Hai, 7 tháng 4, 2014

THƠ

ĐỪNG TỰ RU MÌNH

Một thời cánh võng, bìa rừng
Sắn lùi , cơm vắt dọc đường Trường Sơn
Bên đồng đội, trong lòng dân
Vì non nước, luyện bước chân anh hùng
Ngày về cờ mở, trống rong
Bao người, nằm lại trong lòng đất xa
Cũng quê hương, đất nước nhà
Mà sao da diết, thiết tha cội nguồn.
Thương ai gối lẻ, lệ tuôn
Sống nghèo trên mỗi rãy buôn, làng chài
Huân chương, đỏ ngực một thời
Có đâu nuôi nổi những người đói cơm
Vinh quang hai tiếng Việt Nam
Còn không?...những cảnh xin ăn lề đường
Hỏi còn lẽ phải, tình thương
Khi quan tham lại nhiễu nhương dân lành
Mình đâu còn chính là mình
Khi ra ngoài họ coi khinh dân mình?
Xưa anh hùng trong chiến tranh
Đâu để vỗ ngực thời bình...cũng oai ?
Làm duyên chỉ có một thời
Sông kia có khúc, làm người...tùy cơ
Đừng say chiến thắng mà mơ
Rồi bằng lòng, rồi tự ru ngủ mình
Năm châu trong cuộc hành trình
Người ta tên lửa, còn mình xe trâu...
Thế mà vẫn nói với nhau
Rằng ta đuổi kịp năm châu, bạn bè !
Nói ra đâu phải tự ti
Cho mình biết phải làm gì...vượt lên...
Không chịu nhục, không chịu hèn
Như ngoài mặt trận, nghe kèn xung phong
Lòng dân như thế nước dâng
Nâng thuyền lên và cũng quăng quật thuyền...
Mong cho sóng lặng, biển yên
Cho thuyền êm mái mọi miền sông quê.

2 nhận xét:

  1. Hihihi......Ngọc Dung xí đựợc tem vàng bài thơ thật hay anh Trai Hà Nội nha,,chúc đêm ngon giấc.

    Trả lờiXóa
  2. Anh chào Ngọc Dung...Chúc em luôn vui và xinh đẹp...

    Trả lờiXóa