Thứ Ba, 15 tháng 7, 2014

VIẾT VỀ CUỘC ĐỜI

THĂM ANH

Ghi chép

Tôi hơn anh 7 tuổi. Thủa ấu thơ, tôi và anh rất thân nhau, một phần vì anh là anh họ của tôi, nhà anh và nhà tôi ở trên cùng một phiến đất.Bố tôi và bố anh, là anh em con bá, con dì. Bà nội tôi mất, lúc bố tôi mới 29 ngày tuổi, bà nội anh cùng mấy người bà con khác đã cùng chăm sóc, nuôi dưỡng bố tôi. Khi trưởng thành, lẽ ra bố tôi ở chỗ đất khác, nhưng bố anh rủ bố tôi về gần cùng tậu ruộng, vật đất thành nền nhà, như bây giờ. Gọi là thân nhau, anh em chỉ gần nhau lúc anh rủ tôi ra sông tắm, có đi tắm với tôi thì bố mẹ anh mới cho đi, hoặc lúc bắt được con chim, con dế, mấy con bướm lạ, anh mang về khoe với tôi. Tôi chơi và trò chuyện chủ yếu với mấy đứa con trai, con gái trong làng, cùng gần tuổi tôi lúc ấy như Trần Xuân Sầm,Nguyễn Thế Long, Lương Kim Dung, Nguyễn thị Hưu...Tôi học trên anh bảy lớp, rồi đi nghĩa vụ quân sự đợt đầu của tỉnh năm 1959. Tôi và anh xa nhau từ đó.
Những năm chiến tranh,bom đạn, tôi hành quân hết tỉnh này đến tỉnh khác, lúc ngoài Bắc, lúc trong các tỉnh miền Nam . Anh ở nhà, nhờ bà chị làm phó chủ tịch xã, anh được đi học ngành hàng hải ở Triều Tiên . Về nước, anh làm thuyền trưởng đi tàu vút cô mười mấy năm. anh lấy một cô giáo cấp 2 người cùng huyện. Bố mẹ anh mất sớm, anh lên ở nhà bố mẹ vợ bên xã Trung Hưng , một thời gian sau, bố mẹ vợ bán nhà chuyển ra Hải Phòng, tiện cho việc anh gần bến cảng, tàu bè qua lại. Anh là người thức thời, sau giải phóng, cả nhà chuyển hẳn vào thành phố Hồ Chí Minh sinh sống.Có thể nói thời kỳ ấy, anh là người giàu có nhất , nhì trong làng. Nói đến anh, người ta đều nói ông này tiền của như nước.
Khi nghỉ hưu, anh và vợ anh chuyển sang môi giới bất động sản.. Mấy năm đầu, nghề này cũng kiếm được bộn tiền. Anh chị xây khách sạn cho người nước ngoài thuê. Mua nhà ở chưa được ấm chỗ, được lời anh chị lại bán. Trừ con cháu ruột thịt của anh, còn những người họ hàng, ít ai biết chính thức chỗ anh ở đâu, tìm kiém cũng khó. Tôi có mấy đứa cháu ruột, con của chị gái tôi ở thành phố, nên một năm, tôi thường vào chơi với các cháu, hay dự cưới của con cháu đến vài lần...Nhưng ít khi qua lại chỗ anh. Trong một lần, anh chị đi lế ở Lạng Sơn, dừng lại ở Hà Nội, anh chị có ghé qua nhà tôi...anh mới biết người vợ trước của tôi đã mất, tôi lấy người vợ thứ hai. Rồi người vợ thứ hai của tôi vừa mât do bệnh suy thận.Anh chị có mời, khi nào vào anh đưa cậu xuống khu Long Thành, anh chị mới xây dựng một cái động thờ tên gọi CỬA THIÊN...to lắm, tọa lạc trên mấy chục H.A rừng...
Trong dịp tháng Tư vừa rồi, tôi vào Quận 4 thành phố Hồ Chi Minh dự cưới cháu, nghe tin anh ngả bệnh, tôi gọi điện hỏi thăm và tìm hỏi đường đến thăm anh. Đường vòng vèo, hết hơn 200 ngàn tiền taxi mới tìm được nhà anh.Anh về lại ngôi nhà trước đây cho thuê hơn 4500 ÚSĐ...bây giờ chỉ có hai vợ chồng ở. Không có người giúp việc...Chị Vân, vợ anh, thường là người tư vấn và điều hành cho mọi quyết định của anh và gia đình.
Gặp tôi, anh mừng mừng tủi tủi. Trong câu chuyên với tôi, hầu như lúc nào anh cũng khóc. Bước chân anh đã qua mấy đại dương, đi mấy châu lục, mà giờ đây phải hai tay hai gậy, lê bước trên nền nhà, lúc nào cúng có thể ngã...Tôi nói, nghe tin bác yếu, em đến thăm bác..Không ai cưỡng lại được tuổi già bác ạ. Sao bác không thuê thêm người gúp việc...Không biết anh có nghe được lời tôi hỏi không?...không thấy anh trả lời, tôi không hỏi tiếp nữa.Anh nói tôi thèm như sức khỏe của cậu. câu hơn tôi gần chục tuổi mà trông cậu vẫn cường tráng, phong độ.. Sao ngày xưa cậu ốm thế mà bay giờ khỏe thế.Tôi nói với anh, nhờ đời sống kham khổ của Quân đội rèn luyện đó anh ạ...
Trưa hôm ấy, nể tình vợ chồng anh, tôi ở lại dùng bữa với anh chị. Chị bảo, chị ăn chay trường , còn anh cũng ăn kiêng...Tôi không thấy món nào để đãi riêng cho khách...Để anh chị đỡ mặc cảm tôi nói: Em cũng thích ăn chay, mà ăn uống với tuổi anh em mình bây giờ có gì là quan trọng đâu...? Thức ăn chay có niêu ngó sen hầm với củ sen, và vài lát chả cá, không phải là chả nạc mà là chả xương , xay chưa nhỏ lắm...Lúc tôi và anh đang ăn có chảu rể lấy con chị gái của anh, bố cháu là bạn cùng nhập ngũ với tôi. Cháu cúng gọi tôi bằng cậu. Tôi uống thêm lon bia với cháu...Rồi nghĩ đến việc chụp mấy ảnh kỷ niêm của hai anh em.
Ngồi bên anh, tôi bỗng dâng lên tình thương anh và nghĩ về cuộc đời và nhân tình thế thái.Tại sao người ta phải ra đời? Người ta sống để làm gì?Có phải người ta ra đời, vì phải củng cố cho cộng đồng con người này, nhiều mãi lên, mạnh mãi lên ,để chống chọi với thiên nhiên, thú dữ, và chống lại cái ác của loài người.Người ta bươn chải, xoay sở cố làm ra nhiều tiền, thật nhiều tiền...để bỏ vào kho, chưng diện trên nhũng tòa nhà...để khẳng định khoe khoang với thiên hạ...chăng..?.Rồi đến lúc như anh , chỉ cần một cái gậy bốn chân, cũng cầm không chắc...Con cái mỗi đứa một nơi, mải làm ăn, xoay sở...Chi vân vợ anh, chị vân nói nhiều về Động Thiên ở Long Thành của anh chị, xây dựng mất mấy chục tỷ đồng chưa có ai chăm nom..Chị mời tôi vào hẳn trong đó giuups anh chị. Tôi cười trả lời: cảm ơn bác, em đang cùng với một anh bạn quản lý một câu lạc bộ và một tạp chí văn chương của Chi hội Nhà văn Công nhan,,,em bỏ làm sao đây...?
Tôi là người lính, gia tài là một chiếc ba lô, cây súng trên vai.. Tôi còn may mắn hơn nhiều người bạn tôi, là còn được quân đôi cấp cho một căn hộ cấp đại tá ở trên tầng ba. Nhà tập thể. cái thời chúng tôi, người ta chê tầng một là bẩn thìu, nhiều côn trùng, Các sếp thích lên tầng cao.Cấp trên cho đất lúc ấy không nhận, vì nhận không xoay đâu ra tiền mà làm. Nhờ cấp dưới giúp.. thì còn uy tín đâu làm việc nữa...Tuy thế vẫn còn may mắn hơn nhiều bạn bè nặm lại ở đâu đó rải rác ở ở các chiến trường, thậm chí thân trôi ngoài biển cả., nhiều bạn về địa phương, con cháu vẫn còn ăn đói, mặc rách...nhiều cháu bị di chững chất độc màu da cam...
Vậy cái gì cần nhất cho con người, mà loay hoay suốt đời, không ai hiểu ra, để khi bi kịch đến...mới dần dần vỡ lẽ.Tôi chợt nghĩ, mình sinh ra đời đâu phải vì mình, mà vì cha mẹ muốn nghe tiếng cười tiếng khóc của mình, họ hàng làng xóm ,muốn có mình, cho cái cộng đồng làng xóm ấy thêm đông đúc, mà còn vì chính cái mảnh đất ta đang sống cần có ta làm chủ nó, không để kẻ khác nhòm ngó, chiếm đoạt.Mảnh đất đó chính là Tổ Quốc.
ÔI Tổ Quốc, ta yêu như máu thịt
Như mẹ cha ta, như vợ, như chồng
Ôi Tổi Quốc, nếu cần ta chết
Cho mỗi ngôi nhà, ngọn núi con sông...
. Anh yêu cầu tôi chụp cho anh mấy tấm ảnh làm kỷ niệm rồi đăng lên Facecbook, để các cháu đang ở Mỹ có thể nhìn thấy bố, thấy chú, tháy cậu.
Đây là ảnh anh chụp cùng tôi, trên máy của tôi, do cháu rể và con gái cháu chụp tại nhà anh Lê văn Thịnh ở Thành phố Hồ Chí Minh














Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét