NGOÀI VÒNG PHỦ SÓNG
Anh cầm chiếc điện thoại trên tay
Như cầm cái gì mong manh,có được
Gọi trước biển,biển cồn cào sóng bạc
Gọi lên trời xao xác những mây
Em là ai trên cõi đời này
Mà anh kiếm,mà anh tìm đến vậy
Đến lúc bạc đầu,nhận một lời rất khẽ
Anh ngoài vòng phủ sóng của em...!
Những người lính thông tin và công nhân ngành điện báo, mới hiểu thế nào là trong,hay ngoài vòng phủ sóng.Có khi xa nhau hàng trăm cây số,nhưng sóng của hai máy vẫn liên lạc với nhau thông suốt.Nhưng có khi,người ở chân núi phía bên này,với người ở chân núi phía bên kia,chỉ cách nhau,năm ,ba trăm mét đường chim bay,mà không liên lạc được với nhau.Những người trong nghề,thường gọi những trường hợp như thế,là ngoài vòng phủ sóng.
Trong bài thơ trên,tác giả muốn dùng cái ảo của không gian từ trường,với cài thực của mối tình giữa một chàng trai với cô gái.Chàng trai thì tha thiết nhớ thương,mong ngày,mong đêm,điện đi, điện đến, mà không thấy cô gái hồi âm.Hy vọng ở bên đầu sóng,sẽ có tín hiệu trả lời:
Anh cầm chiếc điện thoại trên tay
Như cầm cái gì mong manh có được...
Cái hy vọng như trong tầm tay,trong tích tắc.Tưởng như nhấc máy lên là có thể nghe được tiếng,người con gái mà mình yêu thương.Nhưng:
Gọi trước biển,biển cồn cào sóng bạc
Gọi lên trời,xao xác những mây
Ngoài vòng phủ sóng chăng? Không !.Trước máy của anh và của em là biển, là mây.Mà biển và mây,không thể là vật cản để ngăn cách từ trường.Thế thì chỉ có con người điều khiển cái máy đó,mới có thể ngăn cách để hai làn sóng không bắt,nối được với nhau.Cái ảo là sóng của hai con tim,đã là chủ thể ,để ngăn cái làn sóng thực của từ trường không thể nối thông giữa hai máy.
Có thể nàng ở ngay đây,cùng trên mảnh đất này,trên thành phố này,trên con đường này, mà chàng vẫn tìm,vẫn kiếm mà không thấy:
Em là ai,trên cõi đời này
Mà anh kiếm.mà anh tìm đến vậy..
Đến lúc bạc đầu,nhận một lời rất khẽ
Anh, ngoài vòng phủ sóng của em...
Đến khổ thơ này,người đọc mới vỡ lẽ, thực ra nàng vẫn nghe, nàng vẫn cảm nhận được nhịp đập của con tim,của tiếng gọi của chàng,nhưng vì một lẽ gì đó,nàng không thể và không tiện nói ra, sợ chàng đau lòng.Nàng đành im lặng.Có thể có một câu hỏi,hay là nàng không hiểu,không yêu chàng?Nếu không yêu,nàng đã cự tuyệt ngay từ đầu,sao nàng lại im lặng để chàng theo đuổi.Chính nàng không muốn nói điều đó,nhưng cứ im lặng để dõi theo chàng...Rồi cuối cùng không đừng được,dù có cố đến mấy cũng không thể đến được với nhau...Đành chấp nhận một thực tại,máy của anh và của em ngoài vòng phủ sóng của nhau.Máy anh ngoài vòng phủ sóng của máy em,nên em không thể nghe được,tiếng anh gọi.Cái trối khéo của người con gái,em không thể đến với anh được, anh đừng gọi cho em nữa.Gọi thế,chứ gọi mãi em không thể nghe được,vì anh,ngoài vòng phủ sóng của em...
Bài thơ đã toát lên được tình yêu nhẹ nhàng, bâng khuâng của chàng trai với cô gái, không hờn giận, không trách móc. không điều qua, tiếng lại.,lặng lẽ tỏ tình,lặng lẽ ra đi.Làm cho người đọc cũng bâng khuâng,xao xuyến trước,trước cái lãng mạn,bâng khuâng của họ.Mọi người càng thêm yêu,cái huyền diệu,bay bổng của tình yêu.Bởi yêu là yêu,chứ có ai cắt nghĩa được tình yêu.
Bài thơ trên,mình đọc được ở đâu đó,lâu lắm,thấy hay ,rồi nhớ.Không biết có nhớ nguyên văn không,nhưng cứ chép thành một bài thơ rồi viết cho đúng với tâm trạng của người trong cuộc ,như mình hiểu.Mình từng là điện báo viên ,nên thấy đúng,thấy hay, tán thêm đôi câu,để mua vui cùng bạn bè.Xin cảm ơn tác giả.
Anh cầm chiếc điện thoại trên tay
Như cầm cái gì mong manh,có được
Gọi trước biển,biển cồn cào sóng bạc
Gọi lên trời xao xác những mây
Em là ai trên cõi đời này
Mà anh kiếm,mà anh tìm đến vậy
Đến lúc bạc đầu,nhận một lời rất khẽ
Anh ngoài vòng phủ sóng của em...!
Những người lính thông tin và công nhân ngành điện báo, mới hiểu thế nào là trong,hay ngoài vòng phủ sóng.Có khi xa nhau hàng trăm cây số,nhưng sóng của hai máy vẫn liên lạc với nhau thông suốt.Nhưng có khi,người ở chân núi phía bên này,với người ở chân núi phía bên kia,chỉ cách nhau,năm ,ba trăm mét đường chim bay,mà không liên lạc được với nhau.Những người trong nghề,thường gọi những trường hợp như thế,là ngoài vòng phủ sóng.
Trong bài thơ trên,tác giả muốn dùng cái ảo của không gian từ trường,với cài thực của mối tình giữa một chàng trai với cô gái.Chàng trai thì tha thiết nhớ thương,mong ngày,mong đêm,điện đi, điện đến, mà không thấy cô gái hồi âm.Hy vọng ở bên đầu sóng,sẽ có tín hiệu trả lời:
Anh cầm chiếc điện thoại trên tay
Như cầm cái gì mong manh có được...
Cái hy vọng như trong tầm tay,trong tích tắc.Tưởng như nhấc máy lên là có thể nghe được tiếng,người con gái mà mình yêu thương.Nhưng:
Gọi trước biển,biển cồn cào sóng bạc
Gọi lên trời,xao xác những mây
Ngoài vòng phủ sóng chăng? Không !.Trước máy của anh và của em là biển, là mây.Mà biển và mây,không thể là vật cản để ngăn cách từ trường.Thế thì chỉ có con người điều khiển cái máy đó,mới có thể ngăn cách để hai làn sóng không bắt,nối được với nhau.Cái ảo là sóng của hai con tim,đã là chủ thể ,để ngăn cái làn sóng thực của từ trường không thể nối thông giữa hai máy.
Có thể nàng ở ngay đây,cùng trên mảnh đất này,trên thành phố này,trên con đường này, mà chàng vẫn tìm,vẫn kiếm mà không thấy:
Em là ai,trên cõi đời này
Mà anh kiếm.mà anh tìm đến vậy..
Đến lúc bạc đầu,nhận một lời rất khẽ
Anh, ngoài vòng phủ sóng của em...
Đến khổ thơ này,người đọc mới vỡ lẽ, thực ra nàng vẫn nghe, nàng vẫn cảm nhận được nhịp đập của con tim,của tiếng gọi của chàng,nhưng vì một lẽ gì đó,nàng không thể và không tiện nói ra, sợ chàng đau lòng.Nàng đành im lặng.Có thể có một câu hỏi,hay là nàng không hiểu,không yêu chàng?Nếu không yêu,nàng đã cự tuyệt ngay từ đầu,sao nàng lại im lặng để chàng theo đuổi.Chính nàng không muốn nói điều đó,nhưng cứ im lặng để dõi theo chàng...Rồi cuối cùng không đừng được,dù có cố đến mấy cũng không thể đến được với nhau...Đành chấp nhận một thực tại,máy của anh và của em ngoài vòng phủ sóng của nhau.Máy anh ngoài vòng phủ sóng của máy em,nên em không thể nghe được,tiếng anh gọi.Cái trối khéo của người con gái,em không thể đến với anh được, anh đừng gọi cho em nữa.Gọi thế,chứ gọi mãi em không thể nghe được,vì anh,ngoài vòng phủ sóng của em...
Bài thơ đã toát lên được tình yêu nhẹ nhàng, bâng khuâng của chàng trai với cô gái, không hờn giận, không trách móc. không điều qua, tiếng lại.,lặng lẽ tỏ tình,lặng lẽ ra đi.Làm cho người đọc cũng bâng khuâng,xao xuyến trước,trước cái lãng mạn,bâng khuâng của họ.Mọi người càng thêm yêu,cái huyền diệu,bay bổng của tình yêu.Bởi yêu là yêu,chứ có ai cắt nghĩa được tình yêu.
Bài thơ trên,mình đọc được ở đâu đó,lâu lắm,thấy hay ,rồi nhớ.Không biết có nhớ nguyên văn không,nhưng cứ chép thành một bài thơ rồi viết cho đúng với tâm trạng của người trong cuộc ,như mình hiểu.Mình từng là điện báo viên ,nên thấy đúng,thấy hay, tán thêm đôi câu,để mua vui cùng bạn bè.Xin cảm ơn tác giả.
Thế là hết đâu còn chi nữa
Nỗi bâng khuâng theo mây gió cuối trời !! Chào trai Hà Nội !
Mênh mang trời đất vơi đầy tình anh
+++
Cám ơn anh vì lâu rồi mới lại gặp và được thưởng thức bài thơ hay dưới lăng kính của người Tràng an...
Vô cùng tuyệt vời...Thế mới là thơ chứ.
Chờ tín hiệu em- lỡ tuổi xuân thì
Bạc mái đầu- anh còn mãi "ước chi"
Mình- hai đưá chung "tần" (số) khi giao tiế..
Viết hay bình giỏi những say hồn người!